715.9km vẫn gần bên nhau

YÊU XA HÓA GẦN VỚI TÌNH YÊU BÉ NHỎ CỦA BỐ
Người ta bảo con gái là tình nhân kiếp trước của bố, thế nên ngày bố con con, trái đất trở nên diệu kỳ biết bao, tất cả thế giới của bố dường như thu nhỏ lại, vừa bằng cô gái bé bỏng. Thế nhưng chúng ta lại không được gần nhau nhiều như những gia đình khác. Chúng ta phải “yêu xa”.
Ngày con tròn 1 tuổi rưỡi, con đã phải theo ông bà về quê, rời xa bố mẹ, chỉ vì Đà Nẵng dính dịch Covid, vì sự an toàn của con và ông bà, bố mẹ đành lòng cho con cai sữa để về quê. Cô bé 1 tuổi rưỡi nhảy tung tăng giữa sân bay rộng lớn, không biết bố mẹ đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt vì thương. Bố nhớ ngày đó bầu trời rất xanh, chỉ có nước mắt là ướt nhòe cả chiếc khẩu trang giấy, chiếc vali nhỏ màu hồng đó, trong đó toàn là đồ chơi bố mẹ mua cho con. Con vẫy tay, con hôn lên khắp mặt bố, tiếng con gọi “Bố ơi!” cứ xa mãi khuất sau phòng chờ. Bố mẹ vẫn ngồi đó, mãi đến khi biết rằng chiếc máy bay có con gái nhỏ đã bay lên trời cao, mới lặng lẽ ra về. Cái hẹn “Tết bố mẹ về đón con nhé!” nó dài như cả thế kỷ…
Nhà của ông bà ở một vùng núi cao, xanh ngát màu xanh, nơi đó đẹp lắm, yên bình lắm, thế nhưng với bố mẹ, nó quá xa. 18 tháng xa bố xa mẹ, cô bé con vẫn vui vẻ hát ca, mỗi tối lại léo nhéo trước màn hình điện thoại, hào hứng khoe con bò ông mới mua, khoe đùi gà bà cho con đấy, khoe áo có bông hoa khoe quần có con cú, khoe con gội đầu thơm thơm, khoe cả vừa đi ị thối lắm, khoe hết, hết khoe thì lại ngồi lí lắc hát cho bố mẹ nghe, kể chuyện chiều nay ông dẫn con đi xem con chó, con chó đáng yêu lắm, con thích lắm, chuyện bác hàng xóm có em bé, em bé khóc đấy,… bla bla đủ thứ trên đời trong đôi mắt của con. Những cuộc điện thoại cứ thế kết nối hằng đêm, câu đầu tiên lúc nào cũng là: “Bố đâu rồi hả mẹ? Bố đi làm về chưa? Mẹ đâu rồi bố? Mẹ nấu cơm chưa? Bố mẹ đang làm gì đấy? Bố mẹ ăn cơm chưa? Con ăn cơm đã nhớ, tý Con gọi lại nhớ …” cứ thế, ngọt ngào tan chảy… Biết bố ốm, dù cách xa hơn nghìn cây số, chỉ nhìn bố qua màn hình điện thoại, thế nhưng câu đầu tiên khi bạn ấy bắt máy là: “Bố ơi bố đỡ ốm chưa?” kèm theo một khuôn mặt thật sự rất lo lắng, mặt dí sát vào màn hình như thể gần thật gần vào bố, hàng lông mày nhỏ xíu nhíu hết cả lại. Tan chảy thật sự!
Đã 2 cái tết rồi, lời hứa vẫn còn bỏ ngỏ, bố mẹ vì nhiều thứ nên chưa thể về đón con. Mỗi lần con ốm, con ho, ngồi trước màn hình điện thoại, tim bố rớt từng nhịp. Có những lúc bố thấy mẹ lén lau nước mắt, nhưng là vì sự an toàn cho con, nơi bình yên con nên sống, bố mẹ đành chấp nhận giữ nỗi nhớ trong tim. Hạnh phúc của người làm bố làm mẹ là mỗi sáng thức giấc thấy con mỉm cười, mỗi tối được ôm con trong vòng tay, lặng yên nghe từng nhịp thở. Thế nhưng với bố mẹ, chỉ cần được nhìn thấy con cười nói mỗi ngày, đó đã là hạnh phúc, dù chỉ là qua màn hình điện thoại.
Bố mẹ vẫn ở đây, Đà Nẵng. Dù cho mỗi ngày trôi qua trong thấp thỏm lo âu, mệt mỏi vì toàn bộ kinh tế đóng băng và những chiếc khẩu trang leo thang lên trời. Con số mỗi ngày vẫn không ngừng tăng lên. Cầm lá phiếu đi chợ trên tay nhưng không biết lấy gì để chi trả. Ngồi trong 4 bức tường cũng dần cạn hết buồn vui. Thế nhưng bố mẹ vẫn ở đây, cùng với Đà Nẵng! Lần thứ bao nhiêu rồi trong suốt những tháng ngày xa con, bố cảm thấy may mắn nhất trong lúc này, vì con không có ở đây, vì con đang được ở nơi an toàn. Bố mong bình yên ở đó, nơi có cô gái nhỏ của bố mẹ! Có rất nhiều thứ bố mẹ chưa làm được cho con, cũng có rất nhiều khoảnh khắc bố mẹ đã bỏ lỡ, nhưng duy nhất một điều, bố mẹ luôn yêu con bằng cả trái tim, trọn vẹn nhất. Cảm ơn ông bà nội – người đã dành cho con những gì tốt đẹp nhất, người đã chăm con, đã nuôi dạy con bằng tình yêu của cả bố và mẹ!
Mỗi ngày được nhìn thấy con cười, dù chỉ qua màn hình điện thoại, nghe tiếng con gọi “Mẹ ơi Bố ơi”, là hạnh phúc! Chúng ta vì nhau, mạnh mẽ lên nào! Sớm thôi, Việt Nam sẽ chiến thắng đại dịch! Sớm thôi, tất cả chúng ta sẽ bình yên! Con gái yêu ơi, ngày đoàn tụ sẽ tới sớm thôi, chúng ta sẽ không còn phải yêu xa nữa, để bố được ôm con trong vòng tay của bố. Bố yêu con!