606.4km vẫn gần bên nhau

NHỊP CẦU NỐI TÌNH YÊU THƯƠNG CỦA CHỊ VÀ EM

Hầu như với tất cả mọi người, hình ảnh của mẹ luôn là những ký ức đẹp đẽ nhất. Tôi cũng vậy, mẹ luôn ngự trị ở một góc thiêng liêng nhất trong trái tim. Nhưng không chỉ có mẹ, người gần gũi, gắn bó và chia sẻ được nhiều nhất trong cuộc sống với tôi, không ai khác mà chính là chị gái thân yêu.
Từ nhỏ tới lớn chị lúc nào cũng yêu thương đùm bọc đứa em gái bé bỏng chưa hiểu chuyện này. Ngày còn bé một mình chị vai gầy nhỏ yếu bế em trên tay à ơi thay phần mẹ. Lớn lên đi học, hết buổi lại ù về nhà để thay mẹ nấu cơm, quét nhà, trông em. Đến cả khi lên thành phố, cũng là chị vừa học vừa làm thêm gửi áo quần giày dép về cho em. Em nhỏ ngây ngô, chỉ biết gọi điện vòi vĩnh chị, không biết rằng những thứ em có, lẫn cả mồ hôi của chị gái bé nhỏ… Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, tôi luôn cảm nhận được bóng dáng của mẹ mỗi khi nhìn chị. Dù có đôi lúc tôi bướng bỉnh, chúng tôi sẽ tranh cãi, nhưng là chị chưa bao giờ cho phép ai chỉ tay vào mặt tôi…
Chị là người thấu hết mọi tâm tư tình cảm của tôi, khi mà em gái nhỏ bỡ ngỡ trước những hỗn độn của cuộc sống. Chị cũng tựa như một người bạn thân, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa thì chị vẫn luôn ở bên cạnh và chia sẻ cùng tôi. Chị như là một chốn an toàn để đứa em gái bé bỏng có thể yên tâm mà dựa vào trong cái thế giới quá đỗi rộng lớn và đầy mệt mỏi này. Tôi biết chị sẽ luôn bên cạnh, thấu hiểu và ủng hộ tôi. Tôi rất biết ơn khi được lớn lên bên cạnh chị.
Tình yêu thương chị dành cho tôi rất lạ, chẳng hề giống như bất kỳ một tình thương nào khác. Yêu thương một cách rất riêng, dịu dàng nhưng vô cùng mạnh mẽ. Càng lớn tôi càng nhận ra rằng: Lúc còn nhỏ có lẽ chị gái là người tranh cãi nhiều nhất với bạn. Nhưng khi lớn lên, chị gái sẽ là chỗ dựa rất lớn cho bạn.
Em rất nhớ những ngày tháng tuổi thơ
Vui chơi ca hát chẳng xem giờ
Trên đồng xanh cánh diều ngẩn ngơ liệng
Chị cùng em sánh vai nói cười
Em thương lắm những dãi dầu nắng mưa
Những buổi trưa hè chị không ngủ
Quạt cho em giữa cơn nắng mùa hè
Lẫn tiếng ve ru êm vào giấc hạ
Em yêu lắm giọt mồ hôi của chị
Thay mẹ cha lo cho bữa cơm đầy
Hết giờ học lại chăm em giữ bếp
Tay nhỏ đưa lẫn cả tiếng em cười
Em xót lắm dáng chị gầy bé nhỏ
Tuổi đôi mươi vẫn lo lắng tháng ngày
Thương mẹ thương em chị dành dụm
Quà về quê ấm những tiếng cười
Em vui lắm khi hạnh phúc chị cười
Rạng rỡ lắm ôi tình yêu bé nhỏ
Chị xoa đầu dặn em ngoan nhé
Chị lấy chồng em phải chăm mẹ cha
Em vẫn nhớ những điều chị đã dặn
Giống mẹ cha chị là nguồn sống
Chị dạy em bước từng bước trưởng thành
Hạnh phúc em mang có bóng chị ngọt lành
Giờ mỗi người một nơi, 2 chị em sống 2 thành phố, xa nhau gần 1000 cây số, mỗi người đều bận rộn với cuộc sống riêng của mình, thế nhưng khoảng cách giữa chúng tôi không khi nào là xa cả. Mỗi ngày những dòng tin nhắn hỏi han đều đặn, chị em lại cùng nhau thủ thỉ, những cuộc videocall nối gần khoảng cách hơn bao giờ hết, những bức hình khoe nhau những khoảnh khắc ngọt ngào. Có đôi lúc mệt mỏi, áp lực, chỉ cần nghe thấy tiếng của chị qua điện thoại, tự nhiên lại thấy ấm áp, yên tâm vô cùng. Tình yêu, tình thân đã xóa nhòa đi khoảng cách. Những ngày Đà Nẵng là tâm dịch, mỗi phút mỗi giây chị đều gọi điện, gửi thông tin cho em, chỉ mong em được bình an. Rồi giờ đây khi Sài Gòn của chị cũng đang phải chống chọi với dịch bệnh, em gái lại tiếp lửa động viên chị từ thành phố biển miền Trung thương yêu. Xa nhau dù nhớ, nhưng tất cả sẽ chẳng là gì, khi chúng ta luôn nghĩ về nhau, nghĩ cho nhau.
Thật may mắn khi có chị gái trong cuộc đời này!
Tôi chưa bao giờ nói lên được một lời cảm ơn dành cho chị, mặc dù trong lòng tôi lúc nào cũng tràn ngập tình thương mến, kính trọng đối với chị. Tôi hiểu rằng, trước một tình cảm lớn lao thì mọi lời nói đều trở nên tầm thường, nhạt nhẽo.

Cảm ơn chị đã luôn yêu thương và chở che cho đứa em gái bé nhỏ. Em yêu chị nhiều lắm, hẹn nhé, một mai ta sẽ lại gần kề bên nhau, chị lại đưa võng em lại nằm ngủ ngoan, như ngày xưa thơ bé…