442km vẫn gần bên nhau

NÍN ĐI, MẸ THƯƠNG!
Tôi nhớ rõ cái ngày tôi ôm đứa con nhỏ dại trên tay, trống trải trong căn nhà, nhìn quanh đâu cũng thấy như mới vừa hôm qua…
Tôi sinh con đầu lòng, tôi chọn sinh ở thành phố để được gần chồng. Nhưng ở thành phố chỉ có mình 2 vợ chồng tôi, nhà nội cũng ở xa. Thế là ba mẹ tôi – ông bà ngoại của con tôi vì thương con thương cháu nên khăn gói mấy trăm cây số vào chăm chúng tôi. Có người bảo tôi như thế là ích kỷ, làm khổ các cụ. Tôi hỏi ba: Ba ơi con có ích kỷ không? Ba tôi nói: Không! Rồi lại nhắc tôi chợp mắt đi đừng nghĩ nhiều ảnh hưởng sức khoẻ. Tôi ở cữ, bữa cơm mặn nhạt đã có mẹ lo, tôi chỉ việc chăm lấy đứa nhỏ. Lần đầu làm mẹ nhiều bỡ ngỡ, có những lúc tôi quát lên, nóng nảy, cũng có lúc tôi oà khóc nức nở chỉ vì những lo lắng bị thổi phồng. Tôi ỷ lại vào ông bà ngoại, vào chồng. Đôi lúc tôi to tiếng, tôi biết đã làm ba mẹ tôi chạnh lòng…
Những lần con sốt, ông bà không ngủ, dành bế con cho tôi được nghỉ ngơi. Những lần đi tiêm, là ba lái xe đèo tôi đưa con ra trạm xá. Con đường thành phố ông ghi nhớ từng góc, để lỡ con cần gì còn biết để chạy đi cho nhanh…
Cũng đến lúc bé con đủ lớn, và ba mẹ tôi về quê. Ông bà ở cũng gần 1 năm, nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Chừng ấy thời gian là từng ấy yêu thương ông bà dành cho chúng tôi và cho ngôi nhà này. Cái điều khiển là của ông, cái ghế con là của bà, cả cái gối, cái chăn, đôi dép bông, cái cốc nhỏ ông bà vẫn hay pha thuốc nhuộm đầu, cái ngăn kéo đựng thuốc cả năm đầy ắp giờ thành trống rỗng … mỗi thứ, nhỏ nhỏ thôi nhưng đều gọi thành tên.
Tới bữa chẳng còn tiếng mời cơm, cái mâm cũng vơi đi bát đũa, cũng chẳng có những món ăn thân thuộc mẹ làm cho tôi ăn.
Một năm con không làm được gì cho ông bà nhưng ông bà lại dành cho chúng con quá nhiều thứ. Tất cả vất vả hy sinh không gọi thành tên. Đêm trước ngày tiễn ông bà lên xe, tôi không sao chợp mắt. Nghĩ đến những ngày tháng được sống trong yêu thương của ba mẹ, tôi thấy xót xa.
Khi tạm biệt, mẹ nắm lấy tay tôi, dúi vào tờ 500 nghìn màu xanh đã bạc, mẹ nói: NÍN ĐI, MẸ THƯƠNG… Bóng ba mẹ vừa quay đi con đã lại rớt nước mắt, vì yêu thương vẫn cứ quá đong đầy.
Ông bà về, nhớ nhất chắc là cây đậu trước nhà, lá vẫn xanh, quả trĩu cành, nhưng chẳng còn ai hái… Con hứa với ba mẹ là cháu cứng cáp sẽ bế về thăm ông bà. Vậy mà lại dịch. Hà Nội của con 3,4 bận dịch, dịch từ năm này qua năm khác không lúc nào yên, thế nên lời hứa đưa cháu về thăm ông bà cứ thế bỏ ngỏ… Dù chỉ cần 1 chuyến xe là có thể lại được sống trong vòng tay chở che của ba mẹ, mà sao giờ thành khó khăn, xac cách như thế. Mỗi lần dịch, Hà Nội lại phong tỏa, lại dừng mọi hoạt động, hạn chế di chuyển, thế nên ông bà cũng bất lực, con cũng ôm con ngồi nhìn ra xa xăm, bầu trời kia trở nên mênh mang lắm.
Mỗi ngày đều là những cuộc gọi video để ông bà được nhìn thấy cháu, cháu cười ông bà cười, cháu khóc ông bà sốt ruột theo, nghe tiếng cháu bập bẹ, ông bà thế mà hạnh phúc cười suốt 1 ngày. Những điều nhỏ nhoi ấy nhưng với con là hạnh phúc. Dịch bệnh càng diễn biến phức tạp, càng khó khăn chất chồng. Đến bao giờ ông bà mới được gặp con gặp cháu, được bế cháu trên tay mà vui đùa, đến bao giờ con mới lại được ăn chén mắm ruốc mẹ pha, tô canh chua mẹ nấu…
Vâng mẹ ơi con sẽ nín, con sẽ sống tốt, sống yêu thương, như cách ba mẹ đã đùm bọc chở che cho chúng con vậy. Rồi một mai hết dịch, con lại bế cháu về chơi với ông bà, ba mẹ đợi con nhé, nhất định con sẽ về!